[ABO] - TIỀN TRIỀU HOÀNG HẬU TRIỀU ĐẠI QUÂN - CHƯƠNG 11 - LĨNH NAM VƯƠNG PHỦ DIỆT MÔN
CHƯƠNG 11: LĨNH NAM VƯƠNG PHỦ DIỆT MÔN
Yến Vân Đình nhớ lại Bùi Anh từng nói qua với hắn, Yến Triều một khi qua đời vì bệnh, hắn không có con nối dõi, theo lễ pháp, Yến Húc sẽ là người ngồi lên ngai vàng. Bùi Anh khi đó khóc lóc nói y sợ, bởi vì Yến Húc từ nhỏ rất thích trêu cợt y, sau khi y trở thành Trần quốc Hoàng Hậu, Yến Húc còn từng châm chọc thân phận ti tiện của Bùi Anh trước mặt đông đảo triều thần, không xứng với phượng bào trên người.
Cho nên y sợ, sợ sau khi Yến Húc đăng cơ chính mình sẽ bị hắn lại lần nữa khinh nhục, Bùi Anh đau khổ cầu xin hắn cả đêm, nói nếu mình trợ y xưng đế, y tuyệt không thương tổn con cháu Yến thị.
Trước đó ở Dưỡng Đức Điện, Yến Húc muốn ám sát Hoàng Hậu trước mặt mọi người, Yến Vân Đình vốn tưởng rằng Bùi Anh sẽ nhân cơ hội muốn mệnh Yến Húc, hắn tuy rằng cũng phẫn hận với sự tàn nhẫn độc ác của Yến Húc, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ rơi vào kết cục thê thảm như thế.
Hắn đến bây giờ mới thấy rõ ý đồ Bùi Anh, tàn sát thủ túc tiên đế, ngôi vị hoàng đế này Bùi Anh ngồi không yên được, Yến Húc ở nhà giam chết vô thanh vô tức, chờ rạng sáng truyền ra ngoài thông báo một tiếng, nói Lĩnh Nam vương ở ngục trung sợ tội tự sát, những tội lỗi của Bùi Anh cứ thế mà được xóa bỏ hoàn toàn.
Yến Vân Đình đau đầu nhức óc, hắn không biết Bùi Anh từ khi nào lại biến thành dáng vẻ này, khẩu thị tâm phi, hai mặt... Bùi Anh như vậy khiến hắn lạnh sống lưng.
Bùi Anh tới Trần quốc năm ấy mới mười lăm tuổi, một hài tử lần đầu đến dị quốc tha hương, làm gì sẽ đều có một chút câu nệ. Yến Húc đã quen bộ dáng cọc tính và dễ động tay động chân của mình, hắn không hiểu được tính tình trầm ổn thận trọng của Bùi Anh, trào phúng xuất thân y thâm sơn cùng cốc, giơ tay nhấc chân đối với y đều vô cùng thô bạo.
Bùi Anh lúc nhỏ luôn bị hắn trêu cợt, có khi còn suýt mất mạng, Yến Vân Đình hiểu Bùi Anh, biết hắn vẫn luôn đối việc này ghi tạc trong lòng, lại không nghĩ rằng ngần ấy năm đi qua, thế nhưng có thể ở trong lòng y biến thành cừu hận, cuối cùng đoạt đi mệnh Yến Húc.
Yến Vân Đình giơ tay hung hăng lau mặt, dùng chân đá văng những mảnh vỡ của vò rượu, khi hắn bước ra ngoài, thị vệ đang chợp mắt dựa vào tường, liền bị hắn túm cổ áo.
Cổ bị một lòng bàn tay to lớn tóm lấy, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, thủ vệ hoảng loạn mở mắt ra, nhìn thấy Vân Huy tướng quân khuôn mặt tuấn tú lại tái xanh, tựa như ẩn nhẫn dồn nén căm giận ngút trời, thủ vệ chỉ nghe hắn thấp giọng chất vấn, “Trừ ta ra, còn có ai đến thăm Lĩnh Nam Vương ở đây!"
Thủ vệ vừa kinh vừa sợ, bất chấp lễ nghĩa mà gỡ tay hắn khỏi cổ, hắn gian nan mà thốt ra một câu, “Chỉ có...... Chỉ có người bên cạnh điện hạ, Tống công công, mang theo, mang theo bốn năm thị vệ đã tới.”
Hắn thấy rõ kinh ngạc và khiếp sợ chợt lóe trong ánh mắt Yến Vân Đình, sau câu nói đó Yến Vân Đình buông lỏng tay, khi thủ vệ bám vào tường để hoàn hồn thì không còn thấy thân ảnh Yến Vân Đình trong đại lao nữa.
Trần quốc pháp lệnh, cấm bá tánh ra ngoài sau giờ giới nghiêm, bóng đêm bao trùm, từng nhà ven đường đều đã thổi tắt nến. Ban đêm có gió, trong im lặng chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc.
Chẳng mấy chốc, sự im lặng của màn đêm đã bị đánh tan bởi tiếng vó ngựa, Yến Vân Đình cưỡi một con hồng mã băng qua đường, vó ngựa va vào phiến đá xanh phát ra tiếng vang rõ ràng. Tuần phố thị vệ chỉ kịp xa xa hướng hắn hành lễ, chưa kịp ngẩng đầu đã cảm thấy một luồng gió mạnh lướt qua, trước mắt đã không thấy thân ảnh Vân Huy tướng quân.
Yến Vân Đình dừng ngựa trước phủ Lĩnh Nam vương, Xích Điện đánh phát ra tiếng phì phì trong mũi, hồng hộc thở hổn hển, bốn vó ngựa bất an không ngừng bước tới phiến đá. Yến Vân Đình nhìn lên bốn chữ Lĩnh Nam vương treo trước cửa, đây là ngôi nhà mà Võ Đế ban thưởng cho hắn trước khi Yến Húc dời đi đất phong.
Yến Húc đã ở đây gần mười năm, lần này vào kinh, hắn hạ quyết tâm muốn tranh đoạt giang sơn cùng ngôi vị hoàng đế, nghe gián điệp hồi báo, Yến Húc thậm chí đã lệnh cho người may sẵn hoàng bào chờ ngày đăng cơ.
Lĩnh Nam vương phủ cửa son sơn hồng khép hờ, gió đêm thổi qua, hỗn loạn nhàn nhạt mùi máu.
Yến Vân Đình xoay người xuống ngựa, siết chặt Minh Tâm bên hông, hắn nội lực cao thâm, bước đi trong đêm tĩnh mịch này cũng không nghe thấy tiếng động.
Từ Lĩnh Nam vương đi đất phong, vương phủ cũng ít có người lui tới, Yến Vân Đình đưa tay đẩy cửa, cửa son rộng mở phát ra một tiếng “kẽo kẹt”, động tĩnh này vào ban đêm càng cảm thấy quỷ dị chói tai. Yến Vân Đình nhìn thấy xác chết của hơn hai mươi người nằm la liệt sau cánh cửa, trái tim hắn từ từ chùng xuống, hắn nhắm mắt, thầm nghĩ một tiếng "quả nhiên".
Bùi Anh không phải là dạng người lương thiện, nếu đã ở ngục trung treo cổ Yến Húc, làm thế nào sẽ bỏ qua cho một nhà già trẻ của hắn? Yến Húc ngoài chính phi, còn có tam phòng trắc phi, dưới gối có bốn trai hai gái, đó đều là huyết mạch Yến thị. Khi chúng lớn lên, nếu một ngày nghĩ đến nguyên nhân cái chết của cha mình, e rằng ngôi vị của hoàng đế Bùi Anh ngồi sẽ không quá an ổn.
Những người ngã xuống trong đình viện hầu hết đều là người giúp việc trong nhà, tựa hồ đã trải qua một phen liều chết vật lộn, động thủ đều là với người võ công cao cường, hiện trường cũng không có lưu lại manh mối gì. Tất cả mọi người đều bị lợi kiếm xuyên tim, trong vương phủ cơ hồ đã không có chỗ có thể đặt chân, ánh trăng chiếu vào hắt xuống màu máu, ban đêm nơi này tựa như Tu La tràng.
Sau khi đi qua hành lang dài trên hồ, Yến Vân Đình cảm thấy lạnh sống lưng trước tình cảnh này.
Đây đã là nội viện vương phủ, nữ tử mặc cẩm y hoa phục phơi thây trên mặt đất, trong lòng ngực gắt gao ôm một đứa bé đã tắt thở, Yến Vân Đình nhận ra khóa trường mệnh dính máu trên cổ nó, đây là con trai út của Yến Húc, năm nay mới hai tuổi.
Yến Húc chính thê là trưởng nữ của đương triều tể phụ Trần Xuân Thụy, Trong hồ thi hài của công chúa Lĩnh Nam duyên dáng và cao quý, điểm thúy la thoa rơi xuống đầy đất, nàng nằm bên hồ, mười ngón tay chìm vào trong bùn.
Con nàng hai trai một gái, đều bị vặn gãy cổ, vứt xác trong nước. Hài tử quá nhỏ, mặt hồ gợn sóng theo làn gió, thổi bay những xác chết này đi lang thang, thêm phần quỷ dị.
Đất ven hồ đã thấm máu, những sợi tơ lan thành hồ, lúc này cành hoa mới nở, giữa những nhụy hoa đỏ rực, những cành hoa mỏng manh khẽ đung đưa. Cánh hoa rung rinh, giọt máu cùng lá hoa rơi xuống nước.
Yến Vân Đình đứng giữa mấy chục thi thể, tay run lên, ngay cả Minh Tâm cơ hồ khó mà cầm được, hắn nguyên tưởng rằng Bùi Anh vẫn còn là tiểu công tử 5 năm trước không rành thế sự, lại không nghĩ rằng 5 năm thời gian trôi qua mau, cây tiểu trúc tử đẹp đẽ thế nhưng cũng tay đầy máu tươi.
Hắn trong lòng bỗng nhiên nổi lên một phen lửa giận, đây là hơn trăm mạng người! Bùi Anh mượn lực lượng hắn chinh phục ngôi vị hoàng đế, mà ngay cả chuyện lớn như vậy thậm chí cũng không cùng hắn thương lượng! Lĩnh Nam vương đáng chết, nhưng thê nhi hắn có tội gì!
Yến Vân Đình xoay người chuẩn bị rời vương phủ, hắn cấp thiết muốn biết Bùi Anh làm những việc này mục đích do đâu, những gì Bùi Anh muốn hắn đương nhiên sẽ cho, nhưng hắn lại không hy vọng dưới hoàng tọa Bùi Anh tưới bằng nhiều máu của nhiều người vô tội như vậy.
Tay hắn đã đoạt vô số mạng người, trong lòng đã mang đầy tội lỗi cho nên không hy vọng Bùi Anh cùng mình rơi xuống vực sâu.
-----------*--------------
Nhận xét
Đăng nhận xét