[ABO] - TIỀN TRIỀU HOÀNG HẬU TRIỀU ĐẠI QUÂN - CHƯƠNG 12

CHƯƠNG 12: NHẶT MỘT HÀI TỬ

Yến Vân Đình lửa giận công tâm, xoay người rời phủ lập tức tiến cung, mới đi một bước, hắn lại đột nhiên dừng lại. Tai của hắn cực kỳ nhạy bén, trong màn đêm tĩnh lặng này nghe thấy tiếng thở hoảng loạn gấp gáp của một người.

Trong mắt hiện lên sát ý, đuôi lông mày khẽ nhíu, đồng thời năm ngón tay gắt gao nắm lấy Minh Tâm, Yến Vân Đình nín thở, nhấc chân nhẹ nhàng chầm chậm đi về hướng phát ra động tĩnh.

Nơi đó có thi thể của một nữ nhân, nhìn cách ăn mặc hẳn là nô tỳ trong vương phủ, nàng ta mặc một thân bố y, dùng một cái kẹp tóc bằng gỗ quấn tóc. Nàng bị một đao chém sau lưng, ruột đổ đầy đất, trước mặt nàng là một lu nước cao đến nửa người, một tấm chiếu rơm trượt ra trong lúc đánh nhau, trước đó có lẽ nó được phủ lên miệng lu.

Yến Vân Đình rất cẩn thận tới gần, dùng Minh Tâm nhẹ nhàng vén một góc chiếu rơm lên, trong đêm đột nhiên một tia hàn quang lóe sáng, trong tích tắc, Minh Tâm đã nhấc lên chiếu rơm, nhanh chóng đâm về phía người nọ.

Nhưng hắn cũng không muốn đợi nhìn thấy bộ mặt thật của người nấp trong lu nước, hai mắt Yến Vân Đình kịch liệt co rụt lại, Minh Tâm gần như chỉ cách một tấc thì dừng lại ở cổ y.

Đó là một đứa bé, ước chừng bốn năm tuổi, một thân áo vá thô sơ đã bị nước trong lu làm ướt, dính sát vào thân thể gầy gò của nó, nó run lên vì sợ hãi, trong tay vẫn gắt gao nắm một thanh chủy thủ sắc bén.

Đứa nhỏ này......

Yến Vân Đình tim đập thình thịch, đây là một nam hài tử, trời sinh phấn điêu ngọc trác, chỉ là thực sự gầy yếu, nhìn cổ tay nhỏ nhắn, tựa hồ còn không to bằng ngón tay cái của mình, ánh trăng từ trên đỉnh đầu hai người chiếu xuống phản chiếu nước da trắng như tuyết của đứa trẻ, không biết thân sinh của nó là người như thế nào mà có thể sinh ra một tiểu công tử tuấn tú như vậy.

Cảm giác dung mạo quen thuộc này khiến Yến Vân Đình càng thêm bất an, chờ hài tử kia lau tro bụi trên mặt, Yến Vân Đình thở hổn hển lui về phía sau hai bước.

Giữa hai lông mày của đứa nhỏ này tình cờ cũng có một nốt ruồi nhỏ đỏ như chu sa!

Khi nó đứng lên, chỉ cao hơn miệng lu nước vài tấc, nó vô cùng sợ hãi, nhưng thừa dịp Yến Vân Đình nhất thời thất thần, nó nghiến răng nghiến lợi đâm con dao găm trong tay về phía hắn. 

Yến Vân Đình tay mắt lanh lẹ, chỉ dùng hai ngón tay liền kẹp chặt lưỡi dao sắc bén, đứa bé thân thể yếu ớt, rút ​​dao ra cũng không thể mà cắm vào cũng không xong, nó liếc Yến Vân Đình một cách dữ tợn, buông lỏng tay, đứng ở lu nước khẽ run lên.

Đôi mắt nó trong veo, còn có một tầng nước mắt mỏng trào ra, nhưng nó lại cố chấp không cho nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu nhìn Yến Vân Đình, "Muốn giết muốn chém, cứ dứt khoát đi."

Hài tử mới có mấy tuổi, cũng không biết học thoại bản chợ búa ở đâu, Yến Vân Đình không khỏi có chút buồn cười, ngược lại nhìn đứa trẻ khiến nó khó chịu.

Nó dùng nắm tay nhỏ đánh vào người Yến Vân Đình, nhưng tay nó bị áo giáp trên người hắn làm bị thương, nó ngơ ngác nhìn máu từ lòng bàn tay lan ra, lại nhìn thi thể tứ tung ngang dọc chung quanh, đột nhiên nhắm mắt ngửa đầu khóc lớn lên.

Yến Vân Đình có chút hoảng loạn, hắn từ nhỏ không biết dỗ người, hắn dỗ cũng chỉ có duy nhất Bùi Anh, nhưng y ít nhất cũng là người lớn, hắn rất ít khi thấy hài tử quá nhỏ như vậy, huống chi là đi dỗ. 

Hắn luống cuống tay chân mà nhét Minh Tâm trở lại vỏ, vụng về mà cẩn thận bế đứa bé lên, mặc dù đã là mùa hè nhưng nó đã ngâm mình trong lu nước không biết bao lâu, cả người lạnh cóng.

Yến Vân Đình không biết vì sao, nhìn thấy hài tử này khóc đến thương tâm như vậy, trong lòng thế nhưng lại nhói lên đau đớn, lau nước mắt cho đứa nhỏ, cởi áo trên người quấn lên người nó.

"Đừng khóc, ta sẽ không làm thương tổn ngươi. Ngươi tên gì?"

Đứa bé ôm lấy áo giáp trên vai Yến Vân Đình khóc nức nở, đôi mắt đẫm lệ khiến Yến Vân Đình trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đứa trẻ này lai lịch như thế nào, bộ dáng này vì sao giống như...

"Ta tên là Yến Tụ."

Đứa bé dùng bàn tay nhỏ bẩn thỉu dụi dụi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Yến Vân Đình, mày nhỏ nhíu lại, "Ông thật sự sẽ không giết ta?"

“Ta sẽ không giết ngươi.” Yến Vân Đình đem nó ôm vào trong ngực, “Ta ở chỗ này, không ai có thể thương tổn ngươi.”

Yến Vân Đình nhớ lại tên của đứa trẻ, họ Yến?

“Lĩnh Nam vương Yến Húc là gì của ngươi?”

Yến Tụ nức nở một tiếng, hai hàng lệ to từ trong mắt lăn ra, nó gục đầu vào vai Yến Vân Đình rơi lệ nói: “Ông ấy là phụ thân của ta.”

Phụ thân!

Yến Vân Đình không ngờ đứa trẻ gầy gò tiều tuỵ ăn mặc rách nát trước mặt lại là tiểu chủ tử trong vương phủ!

Yến Tụ ngâm mình trong nước cả đêm, hiện tại run rẩy ở trong ngực Yến Vân Đình, hai cánh tay gầy gò ôm lấy cổ hắn, bỗng nhiên hắt xì một cái.

Yến Vân Đình che lại mắt nó, ôm nó đi qua thi thể nằm đầy đất, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có từng cưỡi ngựa chưa?"

Yến Tụ tựa hồ tin người này sẽ không hại mình, dần dần buông lỏng cảnh giác, nắm chặt vạt áo Yến Vân Đình lắc đầu, nhỏ giọng nói: "A Triệu không cho, nàng nói ta còn nhỏ. "

Yến Vân Đình đá văng viên gạch đá dính máu chắn đường, chỉnh lại áo cho đứa bé trong lòng, hỏi: “A Triệu là ai?”

"Là tỳ nữ chiếu cố của ta."

Yến Tụ cắn ngón tay, lại chảy ra một hàng nước mắt, "Nhưng mà, A Triệu đã chết!"

Yến Vân Đình nghĩ đến tỳ nữ chết thảm bên cạnh lu nước, cả nàng ta và đứa bé đều mặc quần áo thô cũ rách nát, ngay cả những nô tỳ quét dọn thấp kém nhất trong vương phủ cũng sẽ sống tốt hơn bọn họ, hoàng gia huyết mạch phải chịu đãi ngộ như thế này sao?

Yến Vân Đình suy nghĩ một chút, có lẽ là một vị thiếp thất trong vương phủ lo lắng cho nhi tử, thừa dịp hỗn loạn đổi quần áo của hài tử thành quần áo của hạ nhân, lúc này mới thoát cho Yến Tụ một kiếp.

Hắn vỗ vỗ tấm lưng non nớt của Yến Tụ, tất cả sự dịu dàng của Yến Vân Đình chắc chắn chỉ thể hiện trước mặt một mình Bùi Anh, đối mặt với một đứa trẻ nhỏ như vậy, hắn cố gắng hết sức làm dịu đi biểu cảm của mình, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, sau một lúc lâu, Yến Vân Đình rốt cuộc khô khan nói: "Đừng khóc."

Yến Tụ cũng nghe lời, ngoan ngoãn lau nước mắt, nắm chặt cổ áo hắn, để cho Yến Vân Đình ôm mình lên ngựa.

Lưng ngựa xóc nảy, gió rít qua tai, Yến Tụ từ trong ngực hắn thò đầu ra, nhìn tấm biển Lĩnh Nam vương phủ dần dần biến mất, nó có thể ngửi thấy mùi máu từ trên người này, nhưng càng ngày càng xa, nó nhắm mắt lại, tựa hồ nhìn thấy một bãi cát vàng trải dài vô tận và những giáp sắt chiến mã, điều này khiến Yến Tụ vô cớ yên tâm.

Nó ngước nhìn người nam nhân xa lạ trước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Ông là ai?"

Yến Vân Đình kẹp chặt bụng ngựa, Xích Điện hí vang một tiếng đột nhiên giơ lên móng trước, Yến Tụ kinh hoảng nhào vào lòng ngực của Yến Vân Đình, Xích Điện chạy nhanh hơn, mái tóc mềm mại của Yến Tụ bị gió đêm thổi bay phấp phới, nhưng nó không cảm thấy lạnh chút nào, nó được áo khoác của Yến Vân Đình bọc kín mít, gió lạnh bên ngoài rốt cuộc không thể làm thương tổn nó được nữa.

Nó thấy Yến Vân Đình cúi đầu, nhìn chính mình cười cười, cũng không trả lời câu hỏi của nó.

-----------*--------------

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT | ABO] HOÀNG HẬU TIỀN TRIỀU - Văn Án - Mục Lục

[ABO] - TIỀN TRIỀU HOÀNG HẬU TRIỀU ĐẠI QUÂN - CHƯƠNG 11 - LĨNH NAM VƯƠNG PHỦ DIỆT MÔN