[ABO] - TIỀN TRIỀU HOÀNG HẬU TRIỀU ĐẠI QUÂN - CHƯƠNG 10 - CÁI CHẾT CỦA YẾN HÚC
CHƯƠNG 10: CÁI CHẾT CỦA YẾN HÚC
Yến Vân Đình mang theo một vò thu lộ bạch đến thiên lao, bị giam ở đây sau khi lãnh ba mươi roi hình phạt, một đời vua một đời thần, Lĩnh Nam vương vì đoạt ngôi vị hoàng đế từ đất phiên ngàn dặm xa xôi chạy về kinh thành, hiện giờ lại thành tù nhân, sống còn không bằng hạ nhân trong cung.
Yến Vân Đình xuất thân võ tướng thế gia, tự tổ tông đã cùng hoàng tổ Đại Trần mở mang bờ cõi, Đại Trần khai quốc tới nay, bình họa loạn Tây Bắc, trấn thủ Bắc Cương mấy chục năm thái bình.
Phụ thân hắn là Yến Duệ bình định Tây Bắc, lại chết trong cuộc nội loạn Nguyên Hạ Bắc Cương, khi đó nghĩa phụ thân sinh của hắn Chung Quy Ly hoài thai đã tám tháng, tận mắt nhìn thấy quan tài Yến Duệ, sau đó lúc có người tìm thấy thì dưới thân y đã là một vũng máu.
Chung Quy Ly để lại con trai, đặt tên Vân Đình. Ấu tử chưa trăng tròn, y dấn thân trên bước đường trả thù cho phu quân mình, khi Minh Tâm chém xuống đầu kẻ thù thì cũng là lúc Chung Quy Ly cũng bị một loan đao đoạt đi tánh mạng.
Võ Đế thương tiếc ấu tử Yến gia, tuổi còn thơ ấu lại mồ côi cha mẹ nên đã đưa về cung và nuôi nấng cùng các hoàng tử.
Con trai út của Võ đế là Yến Chiêu từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, đi theo người đứng đầu Thái Y Viện Trương Khác học y, khi còn bé Yến Vân Đình cùng Yến Triều, Yến Húc lớn lên.
Yến Triều từ khi ra đời đã được phong làm Thái Tử, hắn đối Yến Vân Đình thái độ lãnh đạm, bởi vì coi thường thân phận địa vị đối phương, ăn mặc chi phí lại cũng như mình, hơn nữa Võ Đế ngày thường đối Yến Vân Đình muốn so hai thân tử càng nhiều quan tâm, càng chọc hắn nội tâm không vui. Yến Triều là Thái Tử, có một số việc tự nhiên sẽ không nói ra ngoài, kết cục khiến hai bên cũng có đôi phần xấu hổ.
Nhưng Yến Húc thì khác, tính cách hắn bất hảo lại thường hay nóng nảy, Yến Vân Đình không ít lần bị hắn bắt nạt. Cho đến khi Yến Vân Đình thân phận Càn Nguyên sáng tỏ, một thanh Minh Tâm lại xuất thần nhập hóa, Yến Húc lúc này mới không dám tùy tiện gây rối cho hắn nữa.
Kể từ khi Võ Đế băng hà, Yến Triều kế vị, Yến Vân Đình đã bị tân đế tống cổ đi Bắc Cương dẫn binh, dần dần xa cách những nhân tài cũ ở kinh đô. Chỉ là Yến Húc hiện giờ bị hạ ngục, tước bỏ thân phận hoàng tộc, e rằng nỗi giận này hắn khó có thể chấp nhận được, Yến Vân Đình nhớ tình nghĩa năm đó, liền đến thiên lao thăm hắn.
Thiên lao tối tăm, ẩm thấp, mùi hôi thối pha lẫn máu tanh, người bình thường khó có thể chịu đựng được hoàn cảnh như thế này, khi Yến Vân Đình bước vào, hắn thậm chí còn chưa nhíu mày. Thủ vệ thấy hắn đi lại vội ôm quyền hành lễ, một tiếng “Tướng quân” còn chưa kịp nói liền bị Yến Vân Đình giơ tay đánh gãy.
Hắn ra hiệu cho thủ vệ lui ra, chính mình chậm rãi tiến vào bên trong. Thân phận của Yến Húc khác với những phạm nhân khác, hắn là hoàng gia huyết mạch, nên đương nhiên hắn không bị nhốt chung với ai. Có một phòng giam dành riêng cho các người hoàng tộc, không khác gì nhiều các phòng khác, chỉ rộng rãi hơn một chút.
Khi Yến Vân Đình đứng trước cửa nhà giam, thứ mà hắn nhìn thấy là thi thể của Yến Húc. Vò rượu trong tay rơi xuống đất, thu lộ bạch làm ướt góc áo, hương rượu quyện với mùi ngục tù, thật khiến người buồn nôn.
Trong phòng giam bốc mùi hôi thối, nước bẩn xanh lục rơi xuống người Yến Húc, hắn nằm đó, mông và chân đều là máu tươi, áo trong cũng dính vào da thịt. Nhà giam tối tăm ẩm thấp, quanh năm có bọ chuột bò vào, lúc này một con chuột xám dài bằng lòng bàn tay người lớn đang nằm trên người Yến Húc, gặm thịt mềm đỏ tươi của hắn.
Yến Húc ngũ quan dữ tợn, tựa hồ trước khi chết đã trải qua một phen thống khổ giãy giụa, bên miệng là một bãi hắc hồng máu bầm, môi tím sẫm độc, trên cổ có sợi dây gai, đã ăn sâu vào da thịt. Đầu hắn nghiêng sang một bên trong một tư thế vô cùng kỳ lạ.
Yến Húc trước khi chết dung mạo anh tuấn bao nhiêu, làm sao hắn có thể nghĩ mình rơi vào kết cục này.
Yến Vân Đình vào sinh ra tử ở chiến trường, xem qua bao nhiêu thi thể, những cái chết thảm thiết càng là không hiếm thấy, nhưng khi đối diện với đôi mắt không nhắm của Yến Húc, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng phát lạnh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Yến Húc đã chết.
Nhi tử mà Võ Đế hận rèn sắt không thành thép, chết trong ngục.
Yến Vân Đình đột nhiên siết chặt Minh Tâm đeo bên hông, thân thể chấn động, đưa tay đỡ lấy cọc gỗ trước mặt. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu dọc theo khung cửa sổ hẹp của thiên lao, rọi vào xác chết Yến Húc một mảnh xanh trắng, càng thêm quỷ dị.
Việc này còn phải hỏi sao, Yến Vân Đình hung hăng lau mặt, nếu không có Bùi Anh sai sử, hiện giờ trên dưới trong cung này, còn có ai dám xuống tay với Yến Húc!
Hắn nhớ tới lần trước hồi kinh, Yến Triều đã bệnh nặng nằm trên giường, Bùi Anh tuyên hắn vào cung, khi bước vào Thuận Ninh Điện Yến Vân Đình mới phát giác trong điện cung nhân đều bị cho lui xuống.
Ngay sau đó Bùi Anh lôi cuốn y hoa lan hương nồng đậm nhào vào trong lòng ngực hắn.
Khôn Trạch triều kỳ động tình khó nhịn, trừ bỏ cùng Càn nguyên hoan hảo ngoài ra không có còn biện pháp, Bùi Anh ở trong lòng ngực hắn mềm thành một vũng nước, chính y cởi xiêm y vòng lấy eo Yến Vân Đình, da thịt luôn luôn lạnh lẽo nay lại thắp lên ngọn lửa, một đường đốt cháy vào lòng Yến Vân Đình.
Bọn họ ở Thuận Ninh Điện giao hợp gần ba ngày, đem luân lý cương thường, quân thần chi biệt hết thảy vứt sau đầu, ba ngày kia quá hoang đường, Trần quốc thiên tử nằm ở Dưỡng Đức Điện bệnh đau tra tấn, hắn hảo Hoàng Hậu lại ở nơi khác cùng thần tử tằng tịu với nhau!
Xong việc Bùi Anh nằm trên người Yến Vân Đình thở gấp gáp, mái tóc dài xõa ngang lưng, có một sợi tóc đen theo đầu vai nhuận bạch của y chảy xuống, Yến Vân Đình cầm nó trong tay rồi đưa đến bên môi hôn.
Bùi Anh hai má diễm lệ, một đôi mắt giống như dòng nước suối, nhìn Yến Vân Đình rưng rưng, một lát sau, một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên cổ Yến Vân Đình.
Yến Vân Đình ôm y vào trong ngực thương tiếc mà hôn môi, “Ta có phải làm đau ngươi?”
Bùi Anh giữa hai chân ướt át, lại mang theo một thân dấu vết, cánh tay ôm chặt bên hông Yến Vân Đình, rũ xuống hai hàng mi yên lặng rơi lệ.
Yến Vân Đình luống cuống tay chân vội vàng lau nước mắt cho y, “Vãn Trúc, Vãn Trúc......”
Bùi Anh khóe mắt đỏ hoe, nhìn bộ dáng ủy khuất cực kỳ, đầu ngón tay hơi lạnh, lấy tay che mặt run rẩy, thì thào nói: “Thái y nói, bệ hạ không hảo.”
Yến Vân Đình cũng cả kinh, Yến Triều hiện giờ còn không đến ba mươi, tại sao lại bệnh nghiêm trọng đến như vậy?
Bùi Anh nâng lên một đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt bất lực lại hoảng sợ, “Ta không sinh được con nối dõi cho bệ hạ, nếu bệ hạ đi rồi, e rằng ngôi vị hoàng đế này sẽ thuộc về Lĩnh Nam Vương.”
Hoàng Hậu trẻ tuổi trong lòng ngực hắn sợ đến run rẩy: “Lĩnh Nam vương lên ngôi, hắn như thế nào dung ta! Ngươi quanh năm dẫn binh ở bên ngoài chinh chiến, lần sau trở về còn không biết phải đợi bao lâu.”
Bùi Anh khóc ướt cả tóc đen bên thái dương, dù Yến Vân Đình có thuyết phục nhẹ nhàng thế nào cũng không ngăn được nước mắt: “Chỉ sợ khi ngươi trở lại kinh thành, ta đã thành vong hồn dưới đao của Yến Húc!”
Yến Vân Đình bị y khóc đến mức trái tim rối bời, thật cẩn thận mà lau nước mắt trên khóe mắt y, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì? Ta mang ngươi đi, thân phận tôn quý đều bỏ lại, được không?”
Bùi Anh lắc đầu, y nắm lấy tay Yến Vân Đình, cúi người hôn lên môi hắn, Yến Vân Đình nếm vị mặn của nước mắt, sau đó hắn nghe Bùi Anh khàn khàn nói nhỏ: “Ta muốn ngươi, trợ ta bước lên ngôi vị hoàng đế.”
-----------*--------------
Nhận xét
Đăng nhận xét