[ABO] - TIỀN TRIỀU HOÀNG HẬU TRIỀU ĐẠI QUÂN - CHƯƠNG 8 - ĐÃ TỪNG SINH NON

CHƯƠNG 8: ĐÃ TỪNG SINH NON

    Bùi Anh đã kiệt sức, y trước đó ở Dưỡng Đức Điện hầu bệnh nhiều ngày, mới vừa rồi lại xảy tới một vở kịch như vậy, đến giờ này, y thậm chí không mở nổi mắt.

    Những người còn lại trong Dưỡng Đức Điện cũng thấm mệt, một số trưởng lão phải nhờ đồng liêu bên cạnh mới có thể đứng vững.

    Bùi Anh xoa xoa huyệt đạo trên sống mũi, giọng nói có chút mất tiếng, “Đã là giờ này rồi, các vị ái khanh hồi phủ trên đường cần phải chú ý một chút, cô phái thủ vệ đưa các vị trở về. Những gì cô nói đêm nay, các vị vẫn là nên suy nghĩ cẩn cận.”

    Lời này của y bên ngoài nói là hộ tống, kỳ thật lại cùng giam giữ có cái gì khác biệt?

    Người trong cung Dưỡng Đức Điện dần dần tản đi, chỉ còn lại một mình Yến Vân Đình, Tống An nháy mắt, ý bảo cung nhân đều lui ra ngoài.

    Yến Vân Đình bước chân tiến lên, rũ mắt lẳng lặng nhìn Bùi Anh, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, “Vì sao không nói cho ta ngươi đang mang thai?”

    Bùi Anh dựa vào sập gỗ dường như đang chợp mắt, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, đốt ngón tay tinh tế thon dài, sau một lúc lâu mới đờ đẫn nói, “Ta sợ nói, ngươi sẽ trách ta.”

    Y khẽ mở mắt, Yến Vân Đình sững sờ nhìn y, Bùi Anh nước da trắng bệch, khóe mắt đỏ tươi, còn vương chút hơi nước.

    Bùi Anh ngồi dậy, ôm chặt eo Yến Vân Đình, áp mặt lên, “Ta cùng Yến Triều cũng không có tình nghĩa, chỉ là tội cho đứa trẻ, Nguyên Huy, ta mất đi một hài tử, chịu không nổi lần thứ hai.”

    Năm ngón tay Yến Vân Đình lướt qua mái tóc dài thấm lạnh của y, cuối cùng chậm rãi cúi xuống hôn lên trán y một nụ hôn. Hắn ngồi trên sập, ôm Bùi Anh vào trong ngực, hôn lên mái tóc mai thơm mùi ngọc lan, “Ta tự nhiên biết nỗi khổ của ngươi, đứa nhỏ này lưu lại với ngươi có trăm lợi mà không có hại, ta chỉ là lo lắng thân thể của ngươi, ngươi còn chưa bao giờ báo cho ta, năm đó sinh non hài tử là chuyện như thế nào.”

    Bùi Anh 17 tuổi khi gả cho Trần quốc thiên tử, trở thành chủ tử thứ hai trong cung điện, nhập chủ trung cung chỉ hai tháng sau liền truyền đến tin vui, đó chính là trưởng tử của Yến Triềuánh mắt khắp thiên hạ đều chăm chú trên bụng Bùi Anh. Võ Đế con nối dõi điêu tàn, dưới gối chỉ có tam tử, nhưng cũng chỉ có hai Càn Nguyên có thể giữ trọng trách, mọi người hy vọng Bùi Hoàng Hậu có thể sinh hạ một hoàng tử Càn Nguyên.

    Chính là ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hoàng Hậu niên thiếu, có thai khi cơ thể chưa trưởng thành, quá nửa thời gian mang thai phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ngày ấy Bùi Anh ngắm mưa dưới hành lang, một cung nữ trong Thuận Ninh Điện không cẩn thận làm vỡ một chiếc đèn lưu ly, thai động chấn kinh, Hoàng Hậu lập tức đau bụng không chịu nổi, thái y tới đã thấy huyết hồng.

    Tuy là Thái Y Viện hao hết cả đời sở học, nhưng vẫn không thể giữ được long tự trong bụng Hoàng Hậu, Bùi Anh trằn trọc giãy giụa suốt hai ngày một đêm, mới sinh ra một nam hài.

    Hài tử mới sinh không khóc, và chết sau chưa đầy nửa tiếng, Bùi Anh sản trình gian nan, chảy không biết bao nhiêu máu, thiếu niên 17 tuổi cơ hồ suýt mất mạng, hôn mê sau khi sinh hạ hài tử.

    Yến Triều mất đi trưởng tử đã mong đợi từ lâu, Hoàng Hậu lại khó sinh hư nhược, thiên tử tức giận, đem cung nhân liên can trên dưới Thuận Ninh Điện toàn bộ đánh chết, vì trưởng tử của hắn tuẫn táng. Vào ngày Bùi Anh tỉnh dậy nghe tin đứa con trong bụng đã chết, tiếng la của cung nhân thảm thiết vọng vào điện làm kinh hãi những con quạ đậu trên cành.

    Bùi Hoàng Hậu đem tay đặt lên bụng dưới vẫn còn hơi gồ lên của mình, cũng không có biểu hiện quá mức bi thương, chỉ là rũ mi mắt lẩm bẩm một câu, “Thôi vậy.”

    Lúc sau 5 năm, Thuận Ninh Điện trung cung không hề truyền ra tin vui, sau khi thái y bắt mạch chỉ là lắc đầu thở dài, Hoàng Hậu thiếu niên dựng tử, có thai trung kỳ sinh non, tổn thương đến tử cung, về sau sợ là lại khó có thai.

    Bùi Anh xảy ra chuyện trùng hợp khi địch Nhung xâm phạm, Võ Đế phát hiện ra tài năng võ thuật của võ tướng Yến Vân Đình, mấy năm trước liền phái hắn đến biên cương cầm quân, năm ấy Nhung địch xâm lược Trần quốc, chính Yến Vân Đình chỉ huy 70 vạn đại quân chiến đấu, hắn còn suýt nữa thiệt mạng ở trên chiến trường.

    Chờ đến thời điểm hồi kinh phục mệnh, từ xa liếc mắt nhìn Bùi Anh ở yến tiệc trong cung, Hoàng Hậu trang phục lộng lẫy ngồi bên cạnh thiên tử, một thân đỏ đậm hoa văn mẫu đơn thêu trên trường bào càng tôn lên gương mặt trắng như tuyết. Yến Triều nâng chén vì công thần kính rượu, Bùi Anh cũng nhợt nhạt nhấp một ngụm, rượu nhập bụng thì sắc mặt liền thay đổi, đem khăn lụa thấm lên môi ho khan.

    Yến Vân Đình nghe bên người đã có vài đồng liêu say rượu thở dài, nói Hoàng Hậu sinh non về sau thể xác và tinh thần toàn thương, đến nay còn phải ngày ngày uống thuốc.

    Bùi Anh đứng dậy hướng Yến Triều cáo tội, chỉ nói thân thể không khoẻ, sợ là phải rời yến tiệc sớm. Yến Triều đang cùng một Thiếu tướng nói chuyện rất hứng khởi, nghe vậy không quay đầu lại, xua tay bảo Bùi Anh lui.

    Hoàng Hậu rời đi, Yến Vân Đình nhìn thân ảnh gầy gò của Bùi Anh mà lòng quặn thắt, tìm cớ lẻn ra khỏi yến tiệc, chặn Bùi Anh đang trên đường về Thuận Ninh Điện.

    Năm ấy Bùi Anh chân cẳng không việc gì, bước nhanh đâm sầm vào khuôn ngực nóng rực của Yến Vân Đình, Hoàng Hậu một câu “Làm càn” còn chưa nói ra đã bị một đôi môi đẫm máu chiến trường hôn lên.

    Yến Vân Đình đưa Trần quốc Hoàng Hậu đến một nơi vắng vẻ, Bùi Anh nắm chặt vạt áo hắn cắn răng rơi lệ, “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết, còn tưởng ngươi đã chết!”

    Đây là lần đầu tiên y rơi nước mắt kể từ khi mất hài tử, lại ở trước mặt Yến Vân Đình, Yến Vân Đình nhìn đôi môi kiều diễm như đóa mẫu đơn như áo ngoài của y, nhưng giờ có chút nhợt nhạt, ánh trăng phản chiếu vào trong mắt Bùi Anh, sáng đến kinh ngạc.

    Y nằm trong lòng ngực Yến Vân Đình, nắm chặt tay đập vào bả vai hắn, nghẹn ngào nói về nỗi đau đớn của mình: “Hài tử của ta...... Ta còn chưa nhìn qua nó!”

    Bùi Anh đưa tay lên vuốt ve sườn mặt Yến Vân Đình, y rưng rưng nước mắt, đẹp đến nao lòng, ánh mắt lo lắng buồn bã, tựa hồ có chuyện bức thiết muốn nói cho Yến Vân Đình, cuối cùng cũng chỉ là yên lặng nuốt trở lại.

    Y chỉ buồn bã nhìn Yến Vân Đình, lặp lại một câu, “Là nam hài, ngươi có biết hay không, có biết hay không?”

    Yến Vân Đình đau lòng không chịu nổi, tâm tình hắn rất hỗn loạn, Bùi Anh mất đi đứa con với người khác lại thống khổ thành như vậy, điều này làm cho hắn như thế nào dễ chịu?

    Hắn đem Bùi Anh ôm vào trong ngực an ủi, lòng bàn tay mát lạnh của Bùi Anh nắm lấy xương cổ tay hắn cầu xin: “Nguyên Huy, Nguyên Huy ngươi dẫn ta đi, ta không muốn làm Hoàng Hậu, ngươi dẫn ta đi.”

    Xương bả vai của y cộm lên trong lòng bàn tay Yến Vân Đình làm hắn xót xa, đầu ngón tay của Yến Vân Đình chạm lên khóe mắt ướt át của y, không nói nên lời.

    Những cảm xúc hỗn tạp trong mắt Bùi Anh dần dần phai nhạt bởi sự trầm mặc của hắn, y buông lỏng ra vạt áo Yến Vân Đình, rũ mắt lui lại một bước, dùng mu bàn tay che ở trước mắt, khàn khàn mà nói: “Canh giờ không còn sớm, Vân Huy tướng quân nên trở lại yến tiệc.”

    Đêm hôm đó họ chia tay không vui.

....

    Bùi Anh một lúc lâu không trả lời, lâu đến nỗi Yến Vân Đình thậm chí cho rằng y đã ngủ rồi, hắn cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên vành tai y thì thào, “Vãn Trúc?”

    Bùi Anh giật mình ngây ra, ngón tay bất giác siết chặt cổ áo Yến Vân Đình, một lúc lâu sau mới ngắn ngủi cười một tiếng:

    “Ta đã quên mất rồi.”

-----------*--------------

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT | ABO] HOÀNG HẬU TIỀN TRIỀU - Văn Án - Mục Lục

[ABO] - TIỀN TRIỀU HOÀNG HẬU TRIỀU ĐẠI QUÂN - CHƯƠNG 12

[ABO] - TIỀN TRIỀU HOÀNG HẬU TRIỀU ĐẠI QUÂN - CHƯƠNG 11 - LĨNH NAM VƯƠNG PHỦ DIỆT MÔN